Blog Tâm Sự: Tâm Sự
Hiển thị các bài đăng có nhãn Tâm Sự. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Tâm Sự. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Sáu, 12 tháng 10, 2018

Chia tay rồi nhưng tình cảm tôi dành cho em còn nhiều

Chúng tôi vẫn chia sẻ gần như mọi chuyện xảy ra quanh em. Tôi không biết ứng xử sao với mối quan hệ này.

Lúc trước tôi và em quen nhau nhưng không được bao lâu thì chia tay. Trong lúc quen, những chuyện riêng tư của tôi em đều biết, có những chuyện chỉ mình em biết. Sau khi chia tay, tôi buồn và bắt đầu lối sống sa đọa. Tôi rất hận em nhưng cũng còn yêu em, hai cảm xúc ấy cứ nằm trong tôi một năm qua. Tôi hận em vì yêu em nhiều nhưng em cứ xem tình cảm này như trò chơi vậy.
Em là người con gái nết na, học giỏi, khá xinh xắn; mọi người nhận xét em dễ gần và tốt nên ai cũng thích. Tôi phải đi điều trị bệnh thần kinh do suy nghĩ quá nhiều dẫn đến trầm cảm và suy giảm một phần trí nhớ. Đến giờ tôi không còn hận em, vẫn yêu em nhiều. Tôi thấy mình làm ảnh hưởng đến em sau khi chia tay. Chúng tôi giờ vẫn hay nhắn tin và chia sẻ gần như mọi chuyện xảy ra quanh em. Tôi không biết phải ứng xử làm sao với mối quan hệ này, 
Thịnh

Gia đình bạn trai bắt chia tay vì tôi không biết đi xe máy

Thái độ của gia đình anh rất dữ dội và nghiêm trọng về vấn đề này. Tôi thấy tổn thương, buồn và tự ái.

Tôi 28 tuổi, bạn trai 26 tuổi, cả hai có công việc ổn định, đều là người Sài Gòn. Chúng tôi làm bạn 2 năm, ban đầu người ấy ngỏ lời nhưng tôi không chịu, sau một thời gian thấy anh cũng nghiêm túc và thương yêu nên tôi đã cho cả hai một cơ hội. Chúng tôi bắt đầu tìm hiểu được 3 tháng, anh qua nhà tôi một vài lần, ba mẹ anh cũng biết về tôi.
Có một vấn đề là tôi không biết chạy xe gắn máy. Thời gian đầu anh nói không sao, gần đây anh nói ba mẹ không đồng ý cho chúng tôi quen tiếp, muốn cả hai chia tay. Gia đình anh nói mai mốt cười về tôi sẽ không thể đi chợ mua đồ nấu cơm và đưa rước con cái đi học được. Tôi rất sốc và không nghĩ rằng chuyện không biết chạy xe lại nghiêm trọng như vậy. Nói thêm là tôi cũng có ý định sẽ tập xe nhưng chưa cho anh biết.
hái độ của gia đình anh rất dữ dội và nghiêm trọng về vấn đề này. Tôi thấy tổn thương, buồn và tự ái nên đòi chia tay. Ba mẹ anh ở nhà buôn bán nhỏ, tôi nghĩ phải chi ba mẹ anh góp ý một cách nhẹ nhàng hơn về yếu điểm của tôi thì tôi sẽ ráng sửa, đằng này họ lại nói như vậy. Anh không đồng ý việc chia tay và nói sẽ thuyết phục gia đình thêm. Vì chuyện này mà anh đã cãi nhau với gia đình, nói với tôi cứ quen rồi mai mốt có con sẽ nhờ bà ngoại giữ. 
Hồng

Thứ Năm, 11 tháng 10, 2018

Người cũ đã có chồng nhưng luôn gạ gẫm tôi đi nhà nghỉ

Tôi biết nếu cứ kéo dài thì sớm muộn chồng em và bạn gái tôi cũng phát hiện ra.

Chúng tôi gặp nhau khi họp đồng hương tại Hà Nội, rồi chơi thân như anh em, đi chơi thường rủ nhau đi cùng. Có một lần cô ấy muốn về quê chơi để chuẩn bị cho đợt đi thực tập, dịp cuối tuần tôi cũng được nghỉ nên cô ấy rủ về cùng. Trên chiếc xe giường nằm, chúng tôi nằm hàng ghế sau cùng của tầng một, điều hòa lạnh nên đắp chung chăn. Tôi không biết cô ấy ngủ có thói quen gác chân hay thầm thích tôi mà khi ngủ lại gác lên người tôi và ôm tôi trong vô thức. Tôi bắt đầu có cảm giác thích thú khi được ôm. Sau lần đó, vì cả 2 chưa yêu ai nên chúng tôi thường xuyên đi chơi hơn. Tôi tỏ tình, cô ấy đồng ý. Vì biết nhau từ lâu nên dù mới nhận lời yêu chúng tôi đã đi quá giới hạn. Yêu được hơn một năm chúng tôi chia tay vì tôi ở lại Hà Nội làm việc, còn cô ấy làm ở quê, công việc không ổn định. Cô ấy cũng lấy chồng sau đó 7 tháng.
Tưởng chừng người ấy sẽ hạnh phúc nhưng sau khi cưới một năm cô ấy thường chủ động nhắn tin cho tôi mỗi khi buồn. Cô ấy làm nhân viên trong một siêu thị lớn trên thành phố, chồng làm quản lý xe ôtô, máy xúc xây dựng ở quê, vợ chồng mỗi tháng gặp nhau một hoặc 2 lần. Cách đây 3 tháng, khi biết người yêu tôi phải vào Vũng Tàu nửa năm để thực hiện kế hoạch đào tạo nhân sự, cô ấy đã chủ động nhắn tin muốn gặp tôi. Có lẽ vì xa người yêu lâu nên tôi không làm chủ bản thân, xiêu lòng khi bị cô ấy gạ gẫm. Chiều thứ 6 làm việc xong, tôi ra bến xe về quê, đến nơi 10h đêm, chúng tôi đi ăn đêm rồi về phòng em. Hai đứa đã ở bên nhau 2 đêm rồi tôi bắt xe ra Hà Nội.
Dù biết hành động của mình không thể chấp nhận được nhưng tôi không thể cưỡng lại những lời mời ngọt ngào từ em. Cứ vài ngày chúng tôi lại gọi video cho nhau khi ham muốn của cả hai trỗi dậy. Tôi biết nếu cứ kéo dài thì sớm muộn chồng em và bạn gái tôi cũng phát hiện ra. Tôi phải làm cách nào để cô ấy không chủ động gọi cho tôi, gạ gẫm tôi trong chuyện này?
Thành

Hậu ngoại tình của chồng, tôi bị tra tấn tinh thần ghê hơn

Anh ta và cô đó vẫn làm cùng, chắc tôi nên chấm dứt để thoát khỏi địa ngục này.

Tôi viết lên đây trong lúc bế tắc vô cùng. Vợ chồng cưới nhau được 7 năm, có 2 đứa con gái, thu nhập tương đối ổn định. Rồi một ngày anh ngoại tình, khi quay về lại lạnh nhạt với tôi, không bao giờ chủ động ôm tôi và có cử chỉ âu yếm như ngày xưa nữa; những chuyện nhỏ nhặt nhất cũng tỏ thái độ không hài lòng nếu tôi chẳng may có sai sót. Tôi nhiều lúc còn không biết tại sao anh lại giận như thế, nhẹ nhàng hỏi thì anh cáu, văng tục, bảo tôi im đi. Anh không giải thích nhiều. Tôi bảo anh phải nói thì em mới biết sai mà sửa, nhưng lại nhận được thái độ "muốn bị chửi thì cứ nói tiếp", sau đó anh im lặng đến đáng sợ.
Tôi mở lời trước cũng không nhận lại được một câu nào tử tế. Ngồi nghĩ lại tôi giật mình: Từ ngày cưới nhau rồi anh mới chủ động xin lỗi tôi 2 lần, một lần là gọi tên tôi thành tên người yêu cũ, lần hai là khi tôi phát hiện ngoại tình. Chưa bao giờ anh chủ động làm lành. Về chuyện chăn gối, phần lớn là tôi chủ động từ khi sinh con xong. Anh chưa bao giờ hỏi công việc của tôi như thế nào, tôi làm ở đâu, chẳng nhắn tin trước hỏi han tôi. Tôi đi đâu vài ngày cũng không nhắn tin, gọi điện, tôi có gọi anh cũng không nghe máy, toàn cho các con nghe. Lấy chồng không có kiến thức trong tay, đúng là giờ tôi phải chịu đau khổ vì bị hành hạ tinh thần khủng khiếp. Chuyện ngoại tình của chồng đã lấy của tôi nhiều năng lượng, niềm tin và giờ thái độ hậu ngoại tình còn khủng khiếp hơn. Anh ta và cô đó vẫn làm cùng, chắc tôi nên chấm dứt để thoát khỏi địa ngục này.
Thu

Thứ Tư, 10 tháng 10, 2018

Sợ ế, tôi chưa dám chia tay người đàn ông xem mình như nô lệ

Anh ép tôi quan hệ khi tôi không muốn, ích kỷ đến mức không chịu dùng bao, bắt tôi tự tìm cách tránh thai.

Tôi 35 tuổi, chưa lập gia đình, đang quen bạn trai bằng tuổi. Gia đình tôi cơ bản, bố mẹ đã về hưu. Trước đây, tôi cao ráo, dễ thương, nhưng chẳng may gặp tai nạn vào năm 17 tuổi nên chân có tật, đi hơi khập khiễng và có vài vết sẹo do bị bỏng trên trán. Vết sẹo tôi có thể dùng tóc che đi, nhưng tật ở chân thì không thể giấu. Bị bạn bè ác ý trêu chọc, tôi trở nên tự ti, ít giao tiếp với mọi người. 
Năm 33 tuổi, qua bạn bè, tôi gặp và yêu bạn trai hiện tại, là mối tình đầu của tôi. Anh chưa học hết cấp 3, ở nhà làm ruộng cùng bố mẹ. Tôi từng giới thiệu cho anh vài chỗ làm, nhưng chỉ được ít bữa anh lại nghỉ. Anh nói do sức khỏe yếu (bị viêm gan B), không thích hợp làm việc với cường độ cao. Bố mẹ anh xót con, một mực bắt anh ở nhà nghỉ ngơi, giữ gìn sức khỏe và tỏ thái độ không hài lòng với tôi. Không đi làm nhưng anh lại rất thích mua sắm quần áo, giầy dép, đổi điện thoại xịn và chơi bời với bạn bè. Ban đầu anh vay tôi vài trăm nghìn, rồi vài triệu mà không thấy trả. Dần dần như thành thói quen, anh thích gì sẽ hỏi xin tôi. Từ ngày yêu tôi, mẹ anh không cho anh tiền nữa.
Chỉ khi nào anh cần đến tiền mới chủ động gọi cho tôi, còn bình thường toàn tôi gọi hoặc đến nhà anh chơi. Nhiều lúc tôi không còn tiền, anh cạnh khóe, giận dỗi, thậm chí nghi ngờ tôi cho tiền người khác và chửi bới. Anh còn ép tôi quan hệ khi tôi không muốn, ích kỷ đến mức không chịu dùng bao, bắt tôi tự tìm cách tránh thai. Lúc buồn và thất vọng nhất, tôi định buông tay thì nhận được lời hỏi cưới từ gia đình anh. Họ muốn cuối năm nay tổ chức lễ cưới. Bố mẹ tôi không thích anh nhưng tôn trọng quyết định của con gái. Tôi lại khuyên bạn trai tìm việc làm nhưng anh gạt đi, bảo chưa thấy việc nào phù hợp. Mẹ anh còn bảo anh chỉ đi làm cho vui thôi, nếu không có tiền bà nuôi.
Giờ tôi phân vân quá. Lấy một người như anh, tôi sợ mình sẽ không được hạnh phúc. Nhưng tuổi tôi đã lớn, lại có tật, sợ rằng cả đời sẽ cô độc nếu không chấp nhận anh. Một phần nữa tôi sợ nếu chia tay, anh sẽ đến nhà tôi nói những lời không hay, bố mẹ tôi sẽ bị sốc rồi xảy ra chuyện (bố tôi bị bệnh tim).
Nhu

Tôi sống thật lòng mà chẳng có bạn bè

Ai nhờ vả gì tôi đều sẵn lòng giúp đỡ, trong công việc còn giành phần nhiều hơn để làm, hay tôi ít nói quá nên không có bạn?

Tôi 29 tuổi, đang làm việc tại một cơ quan nhà nước. Tôi từ nhỏ tới giờ được thầy cô, gia đình, bạn học đánh giá là hiền ngoan, rất ít nói, ngại trước đám đông, vì thế không có bạn. Công việc tôi đang làm được hơn 5 năm, nhưng hiện tại không có ai chơi thân cả; cơ quan có tổ chức ăn uống, đi chơi gì đó tôi không muốn đi vì cảm thấy cô lập, mọi người đều chơi chung nhóm với nhau, còn mình lẻ loi.
Tôi suy nghĩ rất nhiều, không biết mình có điểm gì không tốt mà cơ hội tiếp xúc, thân thiết với mọi người lại không có. Tôi sống rất thật lòng, ai nhờ vả gì tôi đều sẵn lòng giúp đỡ, trong công việc còn giành phần nhiều hơn để làm. Hay tại tôi ít nói, người khác tiếp xúc cảm thấy mình nhàm chán? Ngoài ra, tôi thấy tính tình ai khó chịu, không hợp với mình là tôi chỉ hỏi xã giao thôi, không nói chuyện gì hết. 
Thành

Anh không chịu cưới tôi vì biết chỉ còn sống được 7 tháng

Anh muốn dành thời gian còn lại để làm nốt những việc còn dang dở, làm những điều có ích, giúp đỡ mọi người. 

Tôi 27 tuổi, còn anh 30, quen nhau gần 3 năm. Tình yêu trong tôi cũng lớn dần theo năm tháng. Cả hai thường trò chuyện, quan tâm, lo lắng cho nhau không khác gì người yêu, nhưng lại chưa hề có những cử chỉ thân mật. Tôi cảm nhận rõ tình cảm anh dành cho mình, nhưng chẳng hiểu sao mãi mà anh không tỏ tình. Là một cô gái mạnh mẽ, tôi không thể chờ đợi và để tình yêu vuột mất nên đã nói lên tình cảm của mình. Anh thừa nhận yêu tôi nhưng từ chối ở bên cạnh. Anh bị ung thư, hiện tại chỉ còn sống được khoảng 7 tháng. 
Tôi cảm thấy rất sốc và đau đớn, chính anh lại là người động viên tôi. Anh nói đã xác định và chấp nhận. Anh muốn dành thời gian còn lại để làm nốt những việc còn dang dở, làm những điều có ích, giúp đỡ mọi người. Tôi muốn thực sự được ở bên anh nên nói rằng muốn làm vợ anh. Anh dứt khoát từ chối, nói chỉ ở bên tôi như bạn bè thân thiết. Tôi rất lo lắng, sợ anh không chịu được khi cứ làm việc liên tục. Tôi chưa bao giờ dám nghĩ sẽ phải rời xa anh mãi mãi, không biết mình có chịu được không. Tôi thực sự muốn được một lần chính thức bên anh, không cưới thì có thể là người yêu. Tôi phải làm sao để anh đồng ý và nên khuyên thế nào anh mới chịu nghỉ ngơi, giữ gìn sức khỏe? Mong được chuyên gia và độc giả chia sẻ,.
Yên 

Chủ Nhật, 7 tháng 10, 2018

Chồng không coi trọng gia đình cũng như sự đóng góp của tôi

Anh sống theo kiểu vui thì vui, không vui thì anh tự tạo niềm vui cho riêng mình.

Vợ chồng tôi 33 tuổi, cưới nhau được 6 năm, có một cô con gái 5 tuổi. Chồng tôi làm văn phòng với mức lương 20 triệu/ tháng, tôi làm được 15 triệu/ tháng. Chúng tôi quản lý tài chính theo kiểu tiền ai nấy giữ, với tổng chi phí sinh hoạt hàng tháng bao gồm cả tiền thuê nhà và con nhỏ là 20 triệu. Thống nhất rằng chồng sẽ đưa 10 triệu để tôi chi cho tổng phí sinh hoạt trên, vậy mà chưa bao giờ anh đưa đủ. Gần đây anh có dự án kinh doanh nhỏ, tôi phát hiện anh không tiết kiệm được khoản nào từ trước giờ. Vì ủng hộ phương án kinh doanh của chồng nên tôi đưa cho anh khoản tiền nhỏ đã tiết kiệm được, ngoài ra phần còn lại anh tự đứng ra vay ngân hàng 100%. Đồng thời tôi lấy lương của mình để chịu toàn bộ chi phí sinh hoạt cùng với 5 triệu mỗi tháng anh đưa.
Trong quá trình kinh doanh, tôi góp ý một vài điểm nhưng cảm nhận được anh không muốn và không cần sự góp ý của tôi. Trong lúc xung đột anh đã cho rằng vốn kinh doanh hiện có là tiền anh vay, anh phải trả lãi suất, không có tiền của tôi, tôi không được quyền can thiệp. Tôi thật sự bất ngờ về điều này nên không góp ý thêm gì nữa. Tôi hàng ngày đi làm rồi về lo toàn bộ nhà cửa, bếp núc, anh và nhân viên ăn cơm nhà ngày 3 bữa (chúng tôi mở cửa hàng tại nhà, bao ăn ở cho nhân viên). Tôi còn chăm sóc con gái đi học, học thêm, ăn uống, mọi việc chu toàn 100%. Chồng hầu như không phải đụng tay bất kỳ việc gì trong nhà. Một ngày của anh chỉ có đi làm về ăn cơm, ra cửa hàng, về ngủ. Thời gian của anh dành cho việc phục vụ bản thân, không có khái niệm cho gia đình hay vợ con, có chăng chỉ là qua loa.
Những tháng đầu cửa hàng bị lỗ do mới, anh chia sẻ để tôi biết tình hình; gần đây khi cửa hàng bắt đầu có lãi, cộng với xung đột ở trên nên anh hoàn toàn không nói gì với tôi nữa, kể cả việc anh vay thêm khoản khá để bổ sung vốn cũng chỉ báo để tôi biết mà không bàn bạc gì. Tôi không nặng lòng về điều này, có điều thấy từ khi cửa hàng có lợi nhuận anh bắt đầu trưng diện cho bản thân: trang sức, áo quần, điện thoại... rất đắt tiền, anh bảo làm ăn thì phải thể hiện. Bình thường chồng tôi đã là người rất thích thể hiện bản thân, thật lòng tôi cũng không ngăn cấm điều đó, nhưng nghĩ hiện nay vợ chồng còn trẻ, nhất là đang ở nhà thuê thì thu nhập nên tiết kiệm và tích cóp. Khi những cái cơ bản đã có rồi thì việc đó tôi luôn khuyến khích.
Cuộc sống gia đình tôi bình thường khá tẻ nhạt, tôi tự tạo niềm vui riêng với công việc, sở thích nấu ăn, chăm sóc con gái. Tôi là người phụ nữ tự lập từ bé, sống rất được lòng hai bên gia đình và họ hàng. Chồng tôi hơi khép mình, anh hành xử trong gia đình rất theo cảm tính, kể cả đối với ba mẹ ruột và anh em ruột của anh, nhiều tình huống cực kỳ ích kỷ và cá nhân. Tôi muốn có một sự thống nhất về trách nhiệm tài chính trong lúc này nhưng vẫn chưa biết chính sách như thế nào để hài hòa. Trong trường hợp chồng đã không ghi nhận những đóng góp chung sức của tôi như vậy, tôi có nên rút ra khỏi dự án mà anh đang theo đuổi không? Còn gia đình, chồng tôi cũng không coi trọng gìn giữ, gần đây anh hoàn toàn không nói gì, chẳng chào hỏi và chuyện trò với con. Anh sống theo kiểu vui thì vui, không vui thì anh tự tạo niềm vui cho riêng mình: đi làm, quản lý cửa hàng, thể dục, thậm chí ôm gối qua phòng khác ngủ... 
Hiền

Gia đình chồng bắt tôi phá thai khi biết anh có con trai riêng

Gia đình chồng bắt tôi phá thai khi biết anh có con trai riêng

Họ nói đã có cháu trai rồi nên không cần thêm nữa, vả lại tôi lớn tuổi rồi, có thai không tốt.

Tôi ngoài 40 tuổi, còn chồng gần 50, chúng tôi sinh được 2 con gái. Vì chồng là con trai duy nhất trong nhà nên bố mẹ chồng luôn khao khát có một đứa cháu trai nối dõi tông đường. Chúng tôi từng mang thai thêm 2 lần nữa nhưng đều bị hỏng. Ban đầu bố mẹ chồng còn kiên nhẫn, giờ ông bà như "ngửa bài" với tôi, không thèm hỏi han, coi tôi như không khí, thỉnh thoảng còn bóng gió là nếu không đẻ được con trai, chồng sẽ đi kiếm bên ngoài hoặc lấy vợ mới. Nghe vậy tôi hơi buồn nhưng chỉ nghĩ ông bà giận nên nói vậy.
Thời gian gần đây tôi phát hiện chồng có con trai riêng 2 tháng tuổi. Trớ trêu thay, tôi cũng phát hiện mình mang thai. Khi tôi biết về sự tồn tại của đứa con riêng đó, gia đình chồng công khai mọi chuyện và tỏ ý muốn tôi chấp nhận cho chồng lấy vợ bé. Họ biết tôi mang thai thì không hài lòng và muốn tôi phá bỏ. Họ nói đã có cháu trai rồi nên không cần thêm nữa, vả lại tôi lớn tuổi rồi, có thai không tốt. Cách đây mấy ngày, tôi đi khám thấy con khỏe mạnh, phát triển bình thường, là con trai mà xót xa trong lòng. Chẳng lẽ tôi phải tước bỏ đi sinh mạng của đứa bé trong bụng để đổi lấy mái ấm gia đình cho con gái. Tôi thấy làm vậy tàn nhẫn quá. Nhưng nếu không bỏ con, chồng nói sẽ ly dị. Giờ tôi không biết nên làm thế nào,

Loan