Một tháng trời tôi ôm con đi theo níu kéo chồng mà thất bại. Nhưng tôi đã đứng lên từ đó, mặc kệ người ta nói tôi cặp bồ.
Hôm nay đúng ngày sinh nhật lần thứ 36 của chồng cũ nên tôi xin phép không nói lời không tốt về anh. Tôi chỉ sơ lược là anh đã theo một cô cave mới tròn 20 tuổi khi con gái tôi chưa kịp lên 2, năm đó anh 32 tuổi, tôi 31 tuổi. Xin được chia sẻ với các bạn cuộc sống của tôi từ khi bị chồng phản bội.
Đúng một tháng sau khi biết tất cả về sự thay lòng của chồng, tôi đã vay một số tiền và đi theo để níu kéo anh. Tôi rời xa Sài Gòn bởi lúc đó anh đang làm ở tỉnh, có điều tôi không níu kéo được chồng, chỉ làm anh chán và càng muốn xa tôi hơn. Sau một tháng tôi tiêu hết gần 30 triệu cho tất cả các chi phí. Về lại Sài Gòn, tôi thất nghiệp vì trước đó đã nghỉ hẳn công ty cũ, nhà vừa cho người ta thuê nên họ không chịu trả trước hạn, tiền không có, con gái đau ốm liên miên. Đỉnh điểm là có một lần tôi mang 6 gói hạ sốt của con gái ra tiệm thuốc để đổi lấy 15 nghìn đồng đi mua thức ăn cho con. Nước mắt trào ra, tôi nuốt ngược vào trong, cố tỏ ra mình mạnh mẽ. May mắn, tôi có người bạn tốt, họ cho tôi ở nhờ trong thời gian đợi lấy nhà lại. Thời gian đó đối với tôi như địa ngục trần gian, tôi không thoát khỏi được sự ám ảnh về chồng và nhân tình của anh, vì thế tôi cứ đi tha thẩn ngoài đường. Đêm xuống, tôi càng tiều tụy hơn với những lần khóc thầm. Tôi vốn là người rất vui tính và mạnh mẽ nên không bao giờ cho ai thấy những giọt nước mắt của mình.
Hai tháng sau tôi về được căn nhà nhỏ của mình, đây là căn nhà tôi dành dụm mua đất từ khi chưa lấy chồng và xây lên. Vẫn là những đau buồn chưa thể thoát khỏi, mẹ tôi thấy vậy nên khuyên tôi đưa con gái về quê để bà trông hộ, còn tôi đi làm. Chỉ có người cùng cảnh ngộ mới hiểu, càng không có con gái bên cạnh tôi càng đắm chìm vào đau khổ và đã uống bia rất nhiều. Dường như ngày nào tôi cũng nhậu, cũng khóc. Hai tháng tiếp theo, chịu không nổi cảnh này và dần tỉnh ngộ, tôi quyết định đem con vào Sài Gòn. Với tôi, lúc này con là một loại thần dược và là động lực để vượt qua tất cả. Tôi bắt đầu đi làm và con gái đi học.
Tôi làm bất cứ thứ gì có thể, dùng son môi và mặc váy đi làm. Tôi có cơ hội gặp đối tác toàn là giám đốc và trưởng phòng vì bản thân là giáo viên tiếng Anh nhưng lại có thêm bằng kế toán, có thể làm nhiều thứ. Ngoài ra tôi còn làm được trợ lý dự án nữa, tôi tìm kiếm cơ hội nghề nghiệp. Tôi khiêm tốn chiều cao nhưng giao tiếp tốt, cực kỳ chịu khó, sếp giới thiệu tôi nhiều công việc để làm thêm. Thậm chí có khi 11h đêm sếp giao việc qua mail và nói tôi sáng mai 5h phải có thì tôi vẫn hoàn tất tốt. Từ đó tôi có thu nhập ổn định, lại bắt đầu gom góp dành dụm, vừa làm vừa đưa đón con đi học. Trong công việc tôi rất may mắn vì được sếp cho về sớm đón con. Kể cả bây giờ khi con đã học tiểu học, chiều 4 giờ kém tôi vẫn được về dù đã ở một doanh nghiệp khác, sếp khác.
Sâu tận đáy lòng, mỗi lần về dọn cơm, đút cho con ăn (con tôi rất khó nuôi) tôi lại không quên được quá khứ, lại ngồi khóc nhiều. Tôi nhận ra nếu mình còn ở căn nhà này sẽ không dễ gì quên được mọi thứ nên quyết định mua căn chung cư. Thời điểm đó tôi đã tích cóp được 600 triệu, mua và sửa căn chung cư hết gần một tỷ. Tôi vay ngân hàng vì không bán nhà cũ. Hàng xóm có người hiểu thì họ chúc mừng, người không hiểu họ lại kêu tôi chắc cặp với mấy ông giàu có nên được như vậy.
Tôi chuyển nhà, điều kỳ diệu đã đến, cuộc sống mẹ con tôi ngày càng viên mãn. Tôi dần quên nhiều thứ không vui. Giờ con tôi mới 7 tuổi nhưng bơi, nhảy, bóng rổ và đặc biệt tiếng Anh rất tốt. Tối về tôi làm thêm trên máy tính và ngày nọ qua ngày kia cứ thế. Nhà cũ tôi lại cho thuê. Rồi khi bất động sản có chuyển biến tích cực, tôi bán căn nhà cũ và bắt đầu chiến dịch kiếm tiền mới. Tôi kinh doanh nhà đất từ những đồng tiền rất ít so với giới bất động sản. Tôi bén duyên với nghề tay trái nhưng cũng cực kỳ vất vả, bởi tôi chỉ đi xem nhà ngoài giờ làm và vào cuối tuần. Thậm chí hẹn khách cũng phải chọn giờ sao cho không ảnh hưởng đến giờ học của con gái. Nói chung tôi tự nhận thấy mình là người phụ nữ quá siêng năng và chịu khó. Từ đó tôi có thu nhập lên đến tiền tỉ, từ không có tiền sắm áo quần đến việc mua một cái đầm vài triệu, cuộc sống ổn định hơn nhiều. Tôi vẫn sống một mình bên con, chỉ thỉnh thoảng đi gặp bạn bè, uống một chút, tuyệt nhiên không cặp kè hay đong đưa. Tôi không có thời gian và hơn nữa không còn niềm tin.
Còn về cha của con tôi, sau 5 năm đi theo bồ rồi cưới người ta làm vợ thì cuối cùng họ đang trên bờ vực thẳm của hôn nhân. Nếu cho tôi một điều ước về họ, tôi ước họ sẽ hạnh phúc, bởi nếu họ không hạnh phúc tôi tin chắc mình và con gái sẽ là người đầu tiên anh ấy tìm về. Hai năm trở lại đây anh đến thăm con nhiều hơn và cũng quan tâm tôi nhiều hơn trước. Cuộc sống ai cũng có sai lầm và rồi ai cũng có ngày đứng dậy làm lại từ đầu, vấn đề chỉ là thời gian thôi. Tôi cũng là một phụ nữ yếu mềm, nông nổi. Tôi cũng là một phụ nữ không hoàn hảo nhưng có bản lĩnh và sự kiên trì. Tôi không quan tâm đến thiên hạ vì họ không nuôi tôi được ngày nào. Họ phán xét sau lưng tôi và mãi mãi họ không thể bằng tôi được nên bản thân cứ bơ đi mà sống.
Vy