Tôi từ lâu đã trở nên câm lặng và vô cảm với chồng, nhưng vì từ “quỷ dữ” của anh, tôi quyết định một lần trải lòng
Đọc bài “Mỗi lần không vừa ý là vợ tôi lại biến thành quỷ dữ”, tôi nhận ra là của chồng mình dù có nhiều điều anh nói không đúng. Tôi từ lâu đã trở nên câm lặng và vô cảm với chồng, chỉ sống cho con, nhưng vì từ “quỷ dữ” của anh, tôi quyết định một lần trải lòng về những bi kịch đã qua của cuộc đời mình, điều tôi không bao giờ muốn nghĩ tới nữa. Hôm nay tôi sẽ đau một lần để vĩnh viễn khép lại tất cả. Tôi lớn lên trong một gia đình nghèo nhưng truyền thống, nề nếp, từ nhỏ luôn là con ngoan trò giỏi, mọi người yêu quý. Tôi quen anh sau khi mới trải qua một mối tình kiểu học trò, còn quá ngây thơ và ngô nghê trước cuộc đời.
Ấn tượng ban đầu của tôi về anh là một kỹ sư nghèo nhưng chất phác, nặng lòng với gia đình và cuộc đời nhiều đau khổ (theo lời anh nói). Chúng tôi mới quen nhưng anh đòi hỏi rất mãnh liệt, nói rằng anh bị bệnh sinh lý nên người yêu trước mới bỏ, tôi hãy giúp anh chữa bệnh. Tôi rất sợ nhưng lại thấy tội anh, để rồi một lần chống trả yếu ớt anh đã có được đời con gái của tôi. Anh xin lỗi, còn tôi khóc rất nhiều. Từ đó mỗi lần gặp nhau là anh đòi hỏi, tôi không muốn thì anh bỏ về. Thời gian quen anh là những chuỗi ngày đau khổ dằn vặt của tôi vì một mặt tôi thương anh, mặt khác không chấp nhận được chuyện quan hệ trước hôn nhân.
Vài tháng sau anh mới nói từng ly hôn, có một con nhỏ nhưng không phải là con anh, đó là hậu quả việc vợ anh ngoại tình với người khác. Tôi buồn và sốc nhưng lại tiếp tục vì thấy thương anh dù gia đình không ủng hộ. Một ngày tôi phát hiện thực ra vợ cũ anh bỏ đi nhưng họ vẫn chưa ly hôn, cùng lúc là tôi mang thai. Khỏi phải nói tôi đã hoảng loạn và đau khổ như thế nào. Cả nhà tôi phải muối mặt trong thời gian đó để chạy vạy mọi thứ cho đám cưới. Tôi lấy chồng trong tâm trạng buồn bã và tủi hổ. Đám cưới chỉ tổ chức ở nhà gái với vài người ở nhà trai tham dự. Họ hàng anh rất đông nhưng không ai biết về đám cưới của chúng tôi. Nhà anh cũng không có lễ lạt, quà cáp gì cho cô dâu, anh nói ba mẹ anh đã lo đám cưới anh một lần rồi không thể lo nữa, vàng cưới cũng mượn người ta để làm lễ xong trả. Toàn bộ đám cưới tôi phải mượn tiền người quen để lo, thêm 10 triệu để nhà anh lo chi phí mâm cỗ. Vậy mà sau đám cưới anh dằn vặt tôi vì để nợ vài triệu, dù toàn bộ tiền mừng tôi dùng trả chi phí hết chứ ba mẹ không giữ đồng nào.
Bao nhiêu buồn tủi nhưng tôi nghĩ nếu anh thương mình thì mọi thứ có thể vượt qua, thế nhưng gần 8 năm qua, số ngày hạnh phúc của tôi chẳng là bao. Vợ chồng có chút bất đồng gì dù nhỏ là anh cũng bỏ đi nhậu nhẹt, kể cả lúc tôi mang bầu hay nuôi hai con nhỏ. Nhiều lần tôi còn bắt gặp anh chát chít, tán tỉnh yêu đương với nhiều cô gái trong khi tôi vất vả nuôi con. Sau này điện thoại máy tính anh luôn cài mật mã. Mỗi khi tôi phản ứng việc anh nhậu nhẹt, bỏ con cái đi suốt, anh lại đập phá nhà cửa tan nát, từ bàn ghế, ti vi, laptop, chén bát... hầu như trong nhà không có gì còn nguyên vẹn, nhiều lần tôi phải sắm sửa lại. Tiền lương anh đưa hàng tháng chưa được 1/3 khoản chi tiêu cố định, chưa kể mua sắm và khoản nợ mua nhà vài trăm triệu tôi phải vừa nuôi con vừa bươn chải để trả.
Trước khi quen anh tôi vốn là người ít nói và đằm tính, chưa bao giờ to tiếng với ai. Từ khi sống với anh có quá nhiều ức chế khiến nhiều lúc tôi muốn nổi điên. Anh nói tôi đánh anh? Hành động “đánh chồng” đó của tôi là những nắm đấm yếu ớt vào ngực và lưng anh, một người gần gấp đôi số ký của tôi, những khi anh điên cuồng đập phá mà sức tôi không thể cản hay làm gì được. Anh cũng luôn đáp trả thẳng tay, không bóp cổ thì cũng phang luôn chiếc sofa vào đầu tôi khiến tôi tưởng mình sẽ chết. Tôi không hiểu anh nói tôi đánh anh khi có người khác là khi nào, vì cho dù vợ chồng có đang bất hòa cách mấy thì tôi vẫn luôn nhã nhặn vui vẻ với người nhà anh, như không có gì xảy ra. Với tôi, đó là chuyện riêng trong nhà. Anh thường xuyên nhắn tin chửi bới người nhà tôi, thậm chí say xỉn rồi tới nhà ba mẹ tôi la lối dù họ chẳng liên quan và không biết gì.
Có một lần anh đập phá đồ đạc trước mặt con, con tới nói với anh gì đó, tôi bảo “kệ nó đi con” vì đang quá bức xúc, chứ tôi chưa hề dạy con kêu ba là thằng bao giờ. Dù con bé chưa hiểu gì nhưng sau đó khi bình tĩnh lại tôi cũng xin lỗi anh, hứa sẽ không nói như vậy trước mặt con nữa, sợ ảnh hưởng đến con. Tôi nói như vậy chỉ một lần khoảng 3 năm trước, giờ anh lại vu khống tôi một cách khó hiểu. Những lỗi lầm của tôi luôn được khuếch đại đến khi tôi trở nên thật tồi tệ, vô đạo đức. Tôi là giáo viên nên đứng nhiều, cuối năm một đồng nghiệp cho voucher đi massage chân ở một spa, xem như phần thưởng cho một năm mệt mỏi. Tôi thấy có một nhân viên nam trong đó nên vui miệng về nhà kể cho chồng nghe. Thế là từ đó không biết bao nhiêu lần tôi nghe anh chì chiết chuyện đi massage nam, rằng lối sống của tôi trụy lạc. Tôi giải thích đó chỉ là spa và đó là lần duy nhất tôi bước chân vào.
Trên đây là một trong vô số những tội lỗi mà anh áp đặt cho tôi. Giờ tôi không còn muốn đối thoại với anh nữa. Tôi một mình vật lộn với công việc và hai đứa con, vì ngoài việc sáng đưa hai con đi học (tôi đi làm sớm) thì anh hầu như khoán mọi việc cho tôi, dù thời gian làm việc tôi rất nhiều. Tôi nhiều năm mệt mỏi, ức chế nhưng giờ đã tập chấp nhận sự thật. Anh không còn là một phần cuộc sống của tôi nữa. Gần đây vợ cũ anh gặp vài khó khăn nên liên lạc với tôi. Tôi hỏi chị thì được biết lý do chị ôm con đi trước đây khi con vừa 4 tháng là do anh thường xuyên bỏ đi, không chăm sóc vợ con khiến chị bất mãn. Chẳng có gì là do anh lo cho gia đình riêng hay chị ngoại tình cả. Chỉ là anh tự huyễn hoặc mình hoặc tự lừa dối bản thân mà thôi.
Nga