Hóa ra tôi đã gián tiếp khiến em không chịu lấy chồng. Tôi đã làm gì để em hiểu lầm và thích tôi?
Chúng tôi đã làm chung một cơ quan được hơn 10 năm, tôi lớn hơn em 5 tuổi. Em là cô gái dễ thương, hiền và nhút nhát. Khi về cơ quan, tôi đã có người yêu và cưới vợ một năm sau đó. Tôi luôn xem em là đồng nghiệp, em cũng không có biểu hiện gì đặc biệt với tôi. Vài ba năm sau tôi vẫn thấy em không có bạn trai. Có điều, mỗi lần đi công tác mà có tôi thì thấy em vui hẳn lên, đi đâu có việc tôi có cảm giác em thích được tôi chở. Tôi xem em như em gái của mình vì thấy em rất hiền. Nay em đã ngoài 30, vẫn thấy em chưa có người yêu và không chịu lấy chồng. Đồng nghiệp và tôi hỏi sao không chịu lấy chồng, em chỉ cười và nói "Chưa có người phù hợp". Có nhiều người giới thiệu để em được có một tấm chồng, nhưng tất cả đều thất bại. Trong thâm tâm, tôi luôn cầu nguyện em tìm được người tốt để cưới và hạnh phúc, bởi em xứng đáng được như thế.
Hôm nọ, cơ quan tổ chức liên hoan chia tay một sếp về hưu, mọi người uống thật nhiều. Em cũng uống để chia tay sếp và có vẻ đã gần say. Em ngồi trên ghế đá trong khuôn viên cơ quan để nghỉ. Tôi ngồi bên em với ý định sẽ giới thiệu cho em người quen, hơn em 2 tuổi, chưa có vợ. Tôi hỏi: "Hoa, em lấy chồng đi, anh giới thiệu chỗ này được lắm". Em nhìn tôi và nói: "Em sẽ không lấy chồng vì không thể yêu ai được, từ lâu em đã thích anh". Tôi lặng người và nói em đùa hả. Em không nói gì, đứng lên ra chỗ mọi người. Đêm về tôi không ngủ được vì nghĩ mình đã gián tiếp khiến em không chịu lấy chồng, tôi đã làm gì để em hiểu lầm và thích tôi? Bao câu hỏi tôi đặt ra trong đầu. Lâu nay, tôi chỉ xem em như đứa em gái đã mất của mình, luôn cầu mong em có được tấm chồng và hạnh phúc. Giờ tôi có nên xa lánh để em quên tôi đi không? Thật tội nghiệp em quá!
Vũ