Tôi quá ấm ức vì phải làm trụ cột suốt 4 năm nay, còn chồng góp tiền sinh hoạt theo kiểu trả góp hàng tuần.
Tôi quá ấm ức vì phải làm trụ cột suốt 4 năm nay, còn chồng góp tiền sinh hoạt theo kiểu trả góp hàng tuần. Nếu tôi giỏi đòi, chồng có thể góp 6 triệu mỗi tháng (dù tự anh ấy nói ra sẽ góp 6 triệu mỗi tháng). Sau rất nhiều lần cãi vã, trung bình chồng đưa tôi mỗi tháng 3-4 triệu. Số tiền anh ấy tự giác đưa có lẽ chỉ một triệu mỗi tháng. Điều buồn cười là chồng cho rằng tiền do tôi kiếm được đủ chi tiêu rồi, không được đòi hỏi đóng góp từ phía anh ấy nữa. Mỗi kỳ nghỉ hè, tôi gửi con về ngoại là anh không đưa tôi đồng nào vì nói con không ở đây thì không chi tiêu gì. Tôi không biết công việc của chồng là gì, anh ấy nói thu nhập 30 triệu mỗi tháng. Tuy nhiên ngoài phí sinh hoạt, anh chỉ đóng duy nhất tiền điện hàng tháng, ít hơn 500 nghìn đồng.
Tôi 34 tuổi, kết hôn 9 năm và có một con gái 8 tuổi. 5 năm tìm hiểu và 9 năm hôn nhân mà tôi chẳng nhớ có lúc nào đó mình hạnh phúc không. Tôi chỉ cảm giác rùng mình và oán giận bản thân đã tự bước chân vào mối quan hệ này, đôi lúc tôi tự an ủi rằng đó là do ông trời sắp đặt. Tôi không có nhiều kinh nghiệm yêu đương nhưng biết mình không yêu chồng. Chắc tôi chỉ thích anh nhưng lại bồng bột và ngu ngốc khi xem đó là mối quan hệ nghiêm túc và cố gắng vun đắp. Tôi cho rằng chúng tôi cùng trình độ, anh cũng đi làm được vài năm nên đủ chín chắn và vững vàng, như thế là ổn cho một mối quan hệ. Tình yêu không phải là thứ cố gắng sẽ có được, tôi đã sai ngay từ khi bắt đầu.
Tôi ra trường một năm thì kết hôn. Tôi lương thấp, chồng không có việc làm ổn định. Ngày ấy, năm nào anh cũng nhảy việc vì quản lý không có tâm, không đủ tầm, còn anh gặp xui xẻo. Tôi ngốc nghếch tin hết, nhưng rồi 6-7 năm nay, khi không còn vị sếp nào mà công việc anh vẫn lúc có lúc không, thu nhập bấp bênh, anh lại cho rằng do bị tôi ám nên công việc không phát triển được. Anh rất giỏi đổ lỗi. Tôi không cách gì làm giảm được nỗi thất vọng về chồng, đến một chiếc xe máy tử tế để đi làm mà anh cũng không có, bởi vậy từ lúc còn tìm hiểu tôi đã luôn trong cảm giác tủi thân, lễ Tết chẳng mấy khi tôi có quà, hoa. Phòng trọ toàn con gái, có mỗi tôi thỉnh thoảng tự mua quà cho mình rồi nói rằng bạn trai tặng, rồi lại tự giận mình vì khiến bản thân trở nên tội nghiệp. Tôi không xấu, cũng không hư, sao phải đáng thương như vậy?
Tôi khinh chồng, không tình yêu, không sự tôn trọng, mối quan hệ của chúng tôi chẳng còn lại gì. Từ đó, tôi mặc kệ anh ta có tiền hay không, không cần biết đến khó khăn của anh. Dù chúng tôi có chửi bới nhau bao nhiêu lần tôi vẫn quyết đòi cho bằng được khoản phí sinh hoạt hàng tháng đã thỏa thuận. Với tôi mà nói, không có tiền, chồng tôi chẳng có chút giá trị gì nữa. Tôi cũng không quan tâm đến bất kỳ mối quan hệ riêng tư nào của chồng. Tôi dần trở thành con quỷ, theo cách mà chồng gọi, thực ra không còn từ vô học nào mà chồng không dùng để gọi tôi. Khi anh ta động tay chân với tôi, tôi không hiền lành chỉ biết nằm khóc co quắp trên sàn nhà hay tự đập đầu mình vào tường nữa, tôi sẽ đánh lại hoặc sẽ làm ầm lên để cả xóm đều nghe thấy. Việc này rất ảnh hưởng đến con, tôi cố gắng hạn chế nhưng không thể nhẫn nhịn, yên lặng mãi được. Tôi phải làm gì với ông chồng này đây?
Lan